Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Trước thì tháng gặp một hai lần. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.