Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Nó cũng không thích tôi lắm. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Hôm qua tao nóng quá. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Tôi không đuổi nó nữa. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Chuông điện thoại reo. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.