Cá với bác gái xem đội nào thắng. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Họ kinh doanh khách sạn. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Đúng là chuyện thường.