Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được. Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích.
Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm. Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia".
Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo. Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. Nếu ông Gaw dùng những phương pháp kịch liệt mà người ta thường dùng trong những trường hợp đó thì có trôi chảy được như vậy không?
Có ông ở vỏn vẹn có ba tuần. Chỉ mang lại bất hạnh cho gia đình và diệt hết nguồn ân ái mà mấy bà quý hóa nhất. Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó.
Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn. Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta. Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư".
Số đó còn dưới sự thực, vì tất cả sự thành công lạ lùng của ông đều nhờ tâm tính ông, duyên kín của ông. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà khỏi nghi. Chỉ có mỗi một cách thắng trong một cuộc tranh biện, là tránh nó đi.
000 đồng? Thì chịu liền chứ còn gì nữa! Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn.
Nhưng lần này ông Amsel lại hỏi ý ông. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?". ", "Thầy cho rằng như vậy nên không?".
Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị. Những kẻ ưa thành công, đều ưa những cơ hội làm rỡ ràng giá trị của họ, những dịp để tiến tới và để thắng. Đó là quy tắc thứ 12.
Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà. Vài năm trước, Công ty Điện thoại Nữu Ước có một thân chủ gắt gỏng, khó tính, trần gian có một. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.