Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Hạn chế ra ngoài nữa. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Nhưng như thế là em còn muốn.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Chắc hôm nay có việc gì. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Chúng là những kiệt tác. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Bạn ghét sự đợi chờ.