Tôi đã dùng đủ mọi chước: hết khuyến khích, rồi kích thích, rồi rầy mắng, chửi rủa, dọa đuổi. Và điều này quan trọng nhất, dù ông lập tâm thi hành bất cứ công cuộc gì, không bao giờ bà nghi rằng ông có thể thất bại được. Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo.
Black đã không giận dữ, chửi, dọa, áp chế, mắng họ là cộng sản, mà lại còn nịnh họ nữa, khen họ trên mặt báo rằng họ có thái độ ôn hòa. Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời. Lời khuyên đó không mới mẻ gì.
Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó". Chông tôi đã bị người ta phản. Cho nên bạn phải nhớ rằng đọc sách này không phải để hiểu biết thêm mà là để luyện cho có những tập quán mới, để dự bị một lối sống mới.
Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì. Như vậy không nguy hiểm. Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó.
Một người suốt đời làm nghề quảng cáo tự cho mình là thần thánh trong nghệ thuật dẫn dụ người khác mà còn viết một bức thư vô lý như vậy, thì những ông thợ may, làm nệm, làm vườn ra sao nhỉ? Nhưng nếu hư hỏng thì mặc ông!". Như vậy tất nhiên là không thành công.
Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng. Giáo sư William James, giáo sư Harry A.
Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta. Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?".
Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!). Như vậy người khác sẽ tự đắc lắm.
Tôi đã có một lần phỏng vấn Stefanson, nhà thám hiểm sống 11 năm ở gần địa cực, trong 6 năm ăn toàn thịt bò và uống nước lạnh. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.
Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm. Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi". Nếu ông muốn mỗi bữa cơm thường là một bữa tiệc, thì xin ông đừng bao giờ chê bà nhà nấu nướng vụng; đừng bao giờ bực mình mà so sánh những món của bà làm với những món của cụ bà làm hồi xưa.