Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.
Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Tôi thì cất lại trong đầu.
Này, mày bê cái kia cho chú. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Thế thì anh không dám. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Với đời người, ngắn lắm.