Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Không, tôi không cần biết.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Hồn nhiên đến đáng thương. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.