Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.
Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Tôi muốn thử những cách khác.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Có phải tôi nói đâu. Nếu hắn là người tài.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.