Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Mực thước và tự nhiên.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.
Cậu em hướng dẫn tận tình. Phải cạo râu đi nghe chưa. Giữa đầm lầy thông tin.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Mình không bao giờ thả. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.