Những người đàn ông trong những bộ vest đen ngồi nghiêm như đóng băng. nhà công nghiệp lớn với những quan hệ chính trị rộng khắp. Trên cánh đồng đó, nơi này là chỗ chơi đàn của một ban nhạc, bên cạnh là lũ trẻ chơi đùa ầm ĩ.
Trong khi các nhà kinh doanh chờ đợi IBM (hay ai đó) kết hợp những cuộc cách mạng công nghệ đó lại trong một cái máy, để họ chuyển thành một sức mạnh, một phương tiện và các giá trị sử dụng cho việc làm ăn, thì IBM đã không làm. sụp đổ thị trường chứng khoán năm 1929 được ghi nhận là lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Phụ tá điều hành của Watson, Sam Hastings, viết ngay cho nhà lãnh đạo của mình: Tôi sướng phát điên lên khi tờ Chicago American nói rằng, một công dân Mỹ đích thực đã gởi trả huân chương hòa bình cho Hitle.
Thật ra IBM chỉ mới khai thác 5% nhu cầu thị trường và nếu các doanh nghiệp thắt lưng buộc bụng bây giờ thì khi qua đợt suy thoái nhu cầu sẽ tăng vọt. Và Tom trích dẫn lời của cha mình: Nếu anh có thể giữ người ta lại và làm cho họ tin rằng tương lai công ty nằm trong tay họ thì lợinhuận sẽ không mất đi đâu cả. Câu chuyện cay đắng và vinh quang của nhà công nghiệp Thomas Watson không chỉ hấp dẫn mọi người đam mê kinh doanh về khía cạnh kinh doanh của nó.
công ty này vẫn không thể làm mất vị trí của IBM, mặc dù giá ngang nhau. Tuy nhiên, theo tài liệu của William Rodgers (Think: A Biography of the Watsons and IBM, 1969) thì Watson làm công việc Điều làm ông không chịu được là người ta có khuynh hướng dùng Univac như là từ đồng nghĩa với computer như trường hợp gọi coca-cola thay cho nước uống có ga.
Ông đã dành phần lớn thời gian để theo đuổi niềm đam mê của mình là lái máy bay và lướt sóng ra khơi hơn là gọi điện cho khách hàng, ban ngày là những chuyến bay còn ban đêm là tiệctùng. Nhiệm vụ của công ty này là, bằng tiền của NCR, đánh bại các công ty đối thủ. IBM còn lưu cả bản quảng cáo này trong biên niên sử.
Vị kỹ sư này rút cuộc cho ra đời đến 400 bằng sáng chế và được Văn phòng Sáng chế của Mỹ vinh danh là một trong mười nhà sáng chế vĩ đại của nước Mỹ, khi còn sống. Điều này trái ngược với tôn chỉ vì công việc của khách hàng mà Watson xây dựng. Ante đã viết như thế trên Business Week Online, ngày 12.
nhà công nghiệp lớn với những quan hệ chính trị rộng khắp. Chưa biết bán hàng, Watson thường nói với Range: Tôi không giành được bất kỳ đơn hàng nào nhưng tôi bao quát được công việc kinh doanh của tôi, thì ông này gầm lên: Đừng bao giờ đến và nói với tôi về tầm bao quát. Bao trùm trên các quyết định của Gerstner là hình bóng đôi mắt nhìn thấu tương lai của nhà sáng lập Watson.
Nửa cuối thế kỷ XX, nếu không có chiến tranh và chống chiến tranh, có lẽ cảm hứng lớn nhất của con người là máy tính. Đó là những nguyên lý phát triển. Nếu nhìn chung, thì cảm giác đó có thể thiếu cơ sở.
Theo đó, tám phân nhánh IBM được gộp lại. Bởi vì Gerstner là kẻ ngoại đạo đối với kinh doanh công nghệ cao. Buôn gian bán lận không còn thích hợp cho bất cứ nhà thương mại nào muốn ăn nên làm ra một cách bền vững trong ngày nay.
Quan điểm đặt nhân viên vào vị trí trung tâm sự nghiệp khá mới so với bối cảnh ông chủ chỉ huy vào thời kỳ đó. Đó là một cách ông phát biểu tầm nhìn dài hạn cho tập đoàn. Các khách hàng của IBM phải dùng thẻ của IBM.