Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Bố mẹ con cũng buồn. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Nhưng họ không cũ lắm.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Quá nhiều lí do để sống.