Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Chả là hôm qua có chuyện. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.