Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Mất mất người kể chuyện.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
- Tôi rất mừng vì điều ấy. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Mỗi con người trong Loài Người. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.