Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Đó là hạn chế của bạn. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Đó là một niềm an ủi. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.