Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Nghĩa là một trăm phần mới có một phần là kiếm được 10. Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện.
"Má tôi bỏ nhà hồi tôi hồi chín tuổi và ba tôi mất hồi tôi có 12 tuổi. Trong mười hai tông đồ, một người đã phản Chúa vì một só tiền chỉ bằng 12 Mỹ kim bây giờ. Tờ Times có đăng một bài nói về một sĩ quan bị trọng thương ở Guadalcannal.
Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Sau khi đã khám kỹ cơ thể tôi, ông nhận rằng bệnh tôi thuộc bệnh thần kinh. Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ.
Nhờ vậy sách ông được đặc điểm là đầy đủ những truyện thiệt mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm sát. Tới chuyện của ông H. Vậy mà nó không tát.
Bởi vậy mới vẫn còn sống đến ngày nay để kể chuyện cho bạn nghe. Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được.
Cổ anh bị một mảnh trái phá thủng, máu mất nhiều, thầy thuốc phải tiếp máu bảy lần mới cứu sống được anh. Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới".
Tôi ngồi trên khoảng đất cao, trước một khu rừng thông rậm rạp cùng với một số khách du lịch khác. Mới rồi đã hạn hán dữ, mà còn có thể hạn hán được nữa - làm sao con có gạo ăn mùa thu tới đây được? - hoặc nếu mất việc thì con làm sao có gạo mà ăn?". Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh khổ sở.
Thế nào bạn cũng được tiếp và nhận được những lời khuyên vô giá và sau nầy khỏi phải phí nhiều năm thất vọng, đau lòng. Sau cùng, ông lập một hội ở khắp nước gọi là "Hội những người bị giam tại nhà". Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa.
Anh ta tiếp: "Nếu sau khi xuống tàu tôi còn lo lắng thì chắc chắn là tôi đã nằm trong quan tài mà trở về nhà rồi. Khi ông còn là một tác giả trẻ tuổi hăng hái, ông lo lắng vì mất ngủ, cho nên ông xin một công việc nặng nhọc tại sở Hoả xa trung ương ở Nữu Ước. Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ".
Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi. Nếu bạn gặp cơn túng quẫn, phải đi vay, những sổ bảo hiểm, quốc trái và sổ tiết kiệm đều là tiền ở trong túi bạn hết. Tôi nhăn nhó, quạu quọ.