Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Cái nồi inox đen sì. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Những hình ảnh đã nguội. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.